Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2017

Ngày yên nghỉ - Chương 2

  Chương 2: Tỉnh lại   Editor: Trục Nguyệt         "┟┑└┥┶╆╄?  "     Thời điểm choáng váng, Vinh Quý thấy một hàng chữ.     Nói là thấy cũng không hoàn toàn chính xác, nhưng mà cũng không thể nói là nghe được, càng giống như là cảm giác nằm mơ.     "Ngươi nói gì? " cậu há miệng, ách... Cậu muốn há mồm, nhưng mà không đợi cậu tìm được vị trí có thể mở miệng, "Giọng nói" cậu liền phát ra.     Được rồi, nói là "Giọng nói” cũng không hoàn toàn chính xác, cậu căn bản nghe không được giọng của mình.     Cậu càng khẳng định mình đang nằm mơ rồi.     Bất quá không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, câu hỏi kế tiếp lại đến. Lần này, câu hỏi của đối phương cậu nghe hiểu:      "Câu hỏi: 1+ 1=? "      "2." Vinh Quý tức giận trả lời.      "Câu hỏi: 11+ 11+ 11+ 11+ 11=? "      "55!" Đây là mơ thấy đi học sao? Còn là chương trình học tiểu học!     Bất quá mơ thấy chương trình học tiểu học dù sao cũng tốt hơn đại học, Trời biết cậu
Chương 2: Nợ tiền, bị đuổi ra khỏi cửa Editor: Trục Nguyệt Bàn về mấy chuyện quỷ quái thần linh, Mạt Tịch đều hiểu biết được một chút. Người phương Đông chết phải đi diêm vương điện, qua cầu nại hà uống Mạnh bà thang; người phương Tây chết thì đi gặp thượng đế, giá chữ thập xét xử và phán quyết tội ác. Lẽ nào là bởi vì mình Đông, Tây đều không tin, cho nên rơi vào tình trạng hiện tại này? Trong gương là một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, mắt tròn, lông mi thật dài, rất khả ái. Nhưng có khả ái hơn đi nữa thì cũng không phải là cậu a! Khuôn mặt thanh tú khả ái biểu tình nghiêm túc, cơ thể căng cứng, trên trán còn có gân xanh khả nghi. Dung mạo và biểu tình quá không phù hợp, gương mặt này căn bản cũng không phải là cậu! ! Nâng cằm, nâng theo; chớp mắt, chớp theo; chu cái miệng đáng yêu… Thật sự làm bộ đáng yêu rồi! ! Mạt Tịch tim đập rộn lên, giống như chạy xong 5000m kịch liệt lên xuống. “Tôi nói” Tốt, thanh âm trong suốt thật sự không phải là của mình. “Ba, bang!!
Chương 1: Máy bay chiến đấu Editor: Trục Nguyệt     Nói đến Mạt Tịch, người biết đến không thể không giơ ngón tay cái lên. Đây tuyệt đối là cuộc sống máy bay chiến đấu, không có gì có thể áp đảo cậu!     Khi còn bé Mạt Tịch ra đời trong gia đình bậc trung, có ba có mẹ sinh hoạt đơn giản mộc mạc coi như không tệ.     Người nông thôn, trong nhà nuôi chút gà vịt, đó chính là đỉnh cao áp đảo cả một ngôi nhà bốn tầng. Thế nhưng ông trời lại rớt xuống một nhiệm vụ thì cũng, trước tiên phải đối đầu chèn ép.     Thời điểm Mạt Tịch năm tuổi, ba cậu bỏ chạy với đàn ông…     Chưa đầy một năm, mẹ cậu cũng bỏ chạy với phụ nữ… Để lại một mình cậu khi đó còn đang mặc quần yếm nước mắt mước mũi sụt sùi tự mình hi vọng đứng trước cửa phòng.     Tiểu Mạt Tịch ngồi đợi ba mẹ trước cửa, chờ đợi ròng rã hai ngày, thẳng đến khi ngất đi được hàng xóm phát hiện. Vội vàng đưa vào bệnh viện cấp cứu, đem bình thuốc đến, cuối cùng kéo Mạt Tịch cách Quỷ Môn quan nửa bước trở về.  
Hình ảnh
Khế ước sủng nô (契约宠奴) Tạm dịch: Khế ước cưng chiều nô lệ Tác giả: Phong Cuồng Phán Quan (疯狂判官) Editor: Trục Nguyệt Thể loại: Xuyên việt, tương lai tinh tế, ấm áp, công sủng thụ, nhất thụ nhị công, HE. Văn án thứ nhất: Xuyên qua thành tiểu sủng nô, đủ loại nô dịch đủ loại yêu. Tận thế có cái gì? Có sức mạnh, có sủng ái, còn có chủ nhân! ! “Khế ước hình thành, về sau tôi là chủ nhân của cậu.” Lãnh khốc bá đạo. “… Vâng.” “Đến đây, cười một cái cho chủ nhân xem.” “… Báo cáo chủ nhân, tôi không biết cười!” Tôi không bán rẻ tiếng cười. “Ba!” Tiếng đập bàn vang dội. Nam nhân gào thét với Mạt Tịch: “Tôi đã nhìn thấy cậu nở nụ cười với Huyết Hoàng, còn dám nói dối! Nếu không cười thì buổi tối phải làm ấm giường!” Tắt đèn trừng phạt, cơ tình vô hạn. . . (một tên nô lệ hai vị chủ nhân, ấm áp cưng chiều mặc tận thế) Văn án thứ hai: Không hay ho xuyên không đến tương lai mấy vạn năm sau. Một nụ hôn thành lập khế ước, đánh mất nụ hôn đầu tiên, kí kết khế ước, trở thàn

Ngày yên nghỉ - Chương 1

  Chương 1: Cửa vận mệnh Editor: Trục Nguyệt    Vốn là bầu trời luôn luôn sáng sủa bỗng nhiên một mảnh tăm tối.    Tại nơi vô biên trong đêm đen, ở trung tâm chỉ có duy nhất một ánh sáng.    Nhu hòa mà hoa mỹ, đó là gần như có thể được xưng là tồn tại rực rỡ.    Đó là một ca sĩ.    Trong bóng tối phảng phất như chỉ có một mình cậu, giờ khắc này, cậu là trung tâm của vùng tăm tối này, thính phòng lặng lặng lơ lửng giữa không trung hết thảy biến mất trong bóng đêm, giống như hành tinh.    Mà cậu là hằng tinh duy nhất.    Hoa lệ, phảng phất như thanh âm Thánh vịnh từ trong miệng của hắn ngâm xướng ra vậy, thiết bị âm hưởng cao cấp chân thực đem thanh âm của cậu nhắn nhủ với mỗi người nghe, phảng phất như áp tai nỉ non.    Cả bài hát đạt tới □□ thời điểm, bỗng nhiên một đôi cánh chim màu trắng to lớn từ sau hai vai người ca sĩ thoát ra, đúng là cảnh đẹp ah -- khán giả ở hiện trường gần như cùng lúc nín thở, không ít người kích động đến rơi lệ, mà bản thân bọn họ thậm chí