Ngày yên nghỉ - Chương 2

 Chương 2: Tỉnh lại  
Editor: Trục Nguyệt

        "┟┑└┥┶╆╄?  "

    Thời điểm choáng váng, Vinh Quý thấy một hàng chữ.

    Nói là thấy cũng không hoàn toàn chính xác, nhưng mà cũng không thể nói là nghe được, càng giống như là cảm giác nằm mơ.

    "Ngươi nói gì? " cậu há miệng, ách... Cậu muốn há mồm, nhưng mà không đợi cậu tìm được vị trí có thể mở miệng, "Giọng nói" cậu liền phát ra.

    Được rồi, nói là "Giọng nói” cũng không hoàn toàn chính xác, cậu căn bản nghe không được giọng của mình.

    Cậu càng khẳng định mình đang nằm mơ rồi.

    Bất quá không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, câu hỏi kế tiếp lại đến. Lần này, câu hỏi của đối phương cậu nghe hiểu:

     "Câu hỏi: 1+ 1=? "

     "2." Vinh Quý tức giận trả lời.

     "Câu hỏi: 11+ 11+ 11+ 11+ 11=? "

     "55!" Đây là mơ thấy đi học sao? Còn là chương trình học tiểu học!

    Bất quá mơ thấy chương trình học tiểu học dù sao cũng tốt hơn đại học, Trời biết cậu căn bản không tốt nghiệp đại học, thời điểm lên cấp trung học cơ sở rất nhiều chương trình học cậu bắt đầu theo không kịp...

    Vinh Quý nghĩ.

    Bất quá không đợi cậu có thời gian may mắn lâu hơn một chút, lại một câu hỏi tới:

     "Câu hỏi:  1+ 11+ 111+ 1111+ 11111+... =?"

    Biến thành huyền* đếm sao? Má ơi!

*sâu xa; khó hiểu; thâm sâu

    Vinh Quý không hé răng.

    Sau đó câu hỏi liền phức tạp hơn rồi: Từng hình ảnh đồ thị phức tạp đồ xuất hiện ở trước mặt cậu, cậu... Cậu một cái cũng không biết, đối phương "Nói" rõ ràng là tiếng Trung, nhưng mà cậu đúng là một chữ cũng không hiểu nổi.

    Giữa không khí chết chóc, rốt cuộc lớp số học khiến người nhức đầu đã kết thúc, kế tiếp là lớp .

    Tất cả các loại ngôn ngữ ký hiệu kì lạ lướt qua trước "Mắt" cậu, sở dĩ cậu còn có thể biết đó là ký hiệu ngôn ngữ là bởi vì thấy được vài kiểu chữ tiếng Anh,  bất quá phía trên nhiều kiểu chữ tiếng Anh lại nhiều hơn một ký hiệu khác, thoạt nhìn có điểm giống ghép vần, vừa giống như giọng nói bên ngoài của cậu, cậu không xác định được.

     "Câu hỏi: Xin hỏi có thể làm tiệc Mãn Hán Toàn Tịch** trong truyền thuyết không?" Đối phương lại thay đổi chủ đề.

**: Mãn Hán Toàn Tịch: Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.

     "Cái gì?  "
 
     "Câu hỏi: Xin hỏi có thể làm tiệc Mãn Hán Toàn Tịch trong truyền thuyết không?" bởi Vinh Quý không cho ra đáp án, đối phương lại "Hỏi" thêm một lần.

     "Không thể." Cậu cũng không phải đầu bếp!

     "Câu hỏi: Xin hỏi có thể làm trứng chiên cà chua nhập môn*** không?  "

***: mới vào nghề

     "Không thể!  "

    Vinh Quý vừa trả lời vừa nghĩ: Câu hỏi này càng ngày càng kỳ diệu a!?

    Kế tiếp lại là các dạng câu hỏi, vô cùng tiếc nuối, trên cơ bản toàn bộ câu hỏi của đối phương Vinh Quý đều không thể cho ra đáp án khẳng định, cuối cùng, đối phương nói ra câu hỏi cuối cùng:

     "Câu hỏi: Xin hỏi cậu cho rằng mình nắm giữ cái gì? Hoặc là, cậu cho rằng ưu điểm duy nhất của mình là cái gì?  "

    Vinh Quý lần này không do dự, phi thường thẳng thắn, cậu cho ra đáp án: "Ha ha ha! Ưu điểm lớn nhất của tôi đương nhiên là dáng dấp đẹp rồi!  "

     "Vóc người đẹp, khuôn mặt tốt, góc độ nào nhìn cũng đẹp!  "

    Đáp án này vừa ra, cái thanh âm kia không còn vang lên nữa.

    Sau đó cậu liền bị nhét vào lớp bổ túc.

    Nói là lớp bổ túc cũng rất kỳ quái, bởi vì cậu cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng mà lại có thể cảm nhận thấy có rất nhiều thứ bị cưỡng ép đổ vào não của cậu.

    Những thứ đó trong "Não" cậu, cậu "Nhìn" đến, lại hoàn toàn không dùng đến.

    Cuối cùng cậu bị đổ nhức đầu, mắt tối sầm lại, cậu hoàn toàn bị đổ đến hôn mê.

    Chờ cậu lần nữa tỉnh lại, lúc này đây, cậu kinh ngạc phát hiện mình có thể thấy mọi thứ!

    Không còn là loại thì giác quỷ dị trước đó, lúc này đây cậu rõ ràng thật sự có thể dùng mắt nhìn thấy rồi.

    Bất quá nói là "Dùng mắt" cũng không hoàn toàn chính xác, luôn có cảm giác... Đồ cậu nhìn so với bình thường không quá giống nhau... Luôn cảm thấy không phải thực thể, mà là hình chiếu, hơn nữa... Có vẻ như xung quanh là một một mảnh hắc ám a, cậu làm sao có thể ở chỗ tối đen như vậy nhìn thấy đồ vật ah! Bình thường năng lực nhìn ban đêm của cậu rất kém có được hay không...

    Chờ đã... Bình thường?

    Cậu bò dậy càu nhàu một tiếng.

    Sau đó, "Nhìn" đến thứ ngồi ở trên một chiếc ghế rách rưới phía trước hắn... Đó là... Đồ chơi? Người máy?

    Cậu gần như lớn như một người máy, không phải là loại nhìn thấy trong phim, giống như con người, vừa nhìn là biết người máy rất cao cấp, mà chính là  loại bình thường, giống như một phiên bản mở rộng của đồ chơi người máy bình thường.

    Vinh Quý ngây dại.

     "Xin chào, tôi rất vui vì cậu đã hoàn thành thời gian để kích hoạt lại nguồn năng lượng, nhưng có một tin xấu, máy móc đã dừng lại trước khi cậu hoàn toàn tiếp thu hết tất cả các kiến thức." Người máy kia vẫn nói chuyện!

    Vinh Quý ngơ ngác, chẳng mấy chốc, cậu nhớ lại tình huống kỳ lạ trước khi đến lớp.

     "Không phải... Điều này đối với tôi mà nói phải là một tin tức tốt... " Cậu không yêu giờ học, không yêu nhất...

    Cho đến giờ phút này, Vinh Quý mới phát hiện từ trong miệng cậu nói ra căn bản là ngôn ngữ cậu hoàn toàn không biết! So với việc này còn còn đáng sợ hơn là --

    Giọng nói của cậu đâu? Cái này căn bản không phải là giọng nói của cậu! Mà là một loại thanh âm kim loại vô cùng kỳ quái!

    Người máy kia lại "Nói ": "Cậu nguyên bản có hệ thống ngôn ngữ vô cùng cổ xưa, tôi đổi cho cậu hệ thống ngôn ngữ mới nhất.  "

     "Việc này rất bình thường." Hắn nói.

     "Tuyệt không bình thường có được hay không?" Mặc dù nội tâm điên cuồng hét lên, lúc Vinh Quý đem lời nói ra, lại là cái loại thanh âm kim loại kỳ lạ này, thanh âm bình thản, không còn cách nào biểu đạt bất kỳ tâm tình gì.

     "Cũng đúng, quả thật có chút không bình thường." Người máy kia gật đầu:  "Tâm phiến nhỏ như vậy, chỉ có thể đổ vào một loại hệ thống ngôn ngữ, cậu vẫn là loại duy nhất mà tôi từng thấy."

    Vinh Quý: ...

    Những lời này cậu nghe hiểu, đây là nói đầu óc cậu không tốt kia mà.

    Người máy này miệng thật độc.

    Muốn bĩu môi, không làm được, vừa cúi đầu nhìn, Vinh Quý phát hiện cánh tay của mình đã được thay thế bởi một cặp cánh tay kim loại đơn giản.

    Cậu ngẩn người, lại nhìn bụng của mình một chút, chân... Không cần nhìn nữa, không cần soi gương cậu cũng biết mình bây giờ trong như thế nào: giống như đúc người máy đối diện kia!

     "Tôi... Cơ bụng sáu múi của tôi đâu?" Cuối cùng, Vinh Quý dùng thanh âm như kim loại phát ra hét thảm một tiếng.

     "Cơ bụng sáu múi của cậu hẳn là ở chỗ này. " Trời biết Vinh Quý căn bản không nghĩ tới việc nhận được câu trả lời, nhưng mà người máy đối diện cư nhiên thực sự từ trên ghế nhảy xuống, chỉ chỉ phía trước, thứ cậu nói đến.

    Theo phương hướng tay hắn chỉ nhìn sang, Vinh Quý lúc này mới "Nhìn" đến phía trước đúng là một mặt tường, trên tường là chi chít ô vuông, mỗi một ô vuông đều có khóa, đứng lên, Vinh Quý ngơ ngác theo người máy kia đi tới chỗ  "Tường", mắt nhìn thấy tên người máy kia ở một trong số ô vuông đó nhấn lên một cái, sau đó cái ô vuông kia liền chậm rãi mở ra!

    Quan tài! ! !

    Còn bán trong suốt!

    Bất quá cũng chính bởi vì "Quan tài" là bán trong suốt, Vinh Quý mới có thể thấy rõ bên trong có chứa đồ đạc, trong nháy mắt thấy rõ, Vinh Quý lại càng hoảng sợ.

     "Thật đáng tiếc, cơ bụng sáu múi của cậu hình như không thấy." Cậu nghe được người máy kia thản nhiên nói.

     "Má ơi! Đây là tôi nha!" Không có sức lực phản ứng đối phương, Vinh Quý đầu rạp xuống đất nhào vào "Quan tài" đang chứa cơ thể mình!


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này