Chương 1: Máy bay chiến đấu

Editor: Trục Nguyệt

    Nói đến Mạt Tịch, người biết đến không thể không giơ ngón tay cái lên. Đây tuyệt đối là cuộc sống máy bay chiến đấu, không có gì có thể áp đảo cậu!

    Khi còn bé Mạt Tịch ra đời trong gia đình bậc trung, có ba có mẹ sinh hoạt đơn giản mộc mạc coi như không tệ.

    Người nông thôn, trong nhà nuôi chút gà vịt, đó chính là đỉnh cao áp đảo cả một ngôi nhà bốn tầng. Thế nhưng ông trời lại rớt xuống một nhiệm vụ thì cũng, trước tiên phải đối đầu chèn ép.

    Thời điểm Mạt Tịch năm tuổi, ba cậu bỏ chạy với đàn ông…

    Chưa đầy một năm, mẹ cậu cũng bỏ chạy với phụ nữ… Để lại một mình cậu khi đó còn đang mặc quần yếm nước mắt mước mũi sụt sùi tự mình hi vọng đứng trước cửa phòng.

    Tiểu Mạt Tịch ngồi đợi ba mẹ trước cửa, chờ đợi ròng rã hai ngày, thẳng đến khi ngất đi được hàng xóm phát hiện. Vội vàng đưa vào bệnh viện cấp cứu, đem bình thuốc đến, cuối cùng kéo Mạt Tịch cách Quỷ Môn quan nửa bước trở về.

    Thôn đó là chỗ như thế nào, hôm nay mày trộm quần lót, ngày mai mọi người toàn thôn thậm chí là toàn trấn đều biết mày trộm quần lót của người ta! Nói chung lời đồn đãi thổi phồng lên cho khoa trương. Vì vậy, ‘Lịch sử vinh quang’ của ba mẹ Mạt Tịch đã trở thành chuyện mà mọi người toàn thôn đem ra để buôn dưa lê.

    Thân thích nào dám đến nhận Mạt Tịch? Mất mặt mũi!

    Lúc đó bé Mạt Tịch đang chảy hai hàng nước mũi gắt gao rút dây lưng quần yếm của mình ra, lấy ra sổ tiết kiệm mà ba mẹ để lại bắt đầu cuộc đời máy bay chiến đấu của mình.

   Cơm không ai nấu? Tự mình nấu!

    Không ai cho gà vịt ăn? Tự mình cho ăn!

    Không ai ăn cơm cùng? Có Tv!

    …

    Ba măn Mạt Tịch dinh dưỡng không đầy đủ, cho ăn chết bốn con gà, kéo hai hàng nước mũi năm năm, dưới sáu năm tiếp nhận giáo dục thành công của Đảng bộ Mao chủ tịch, rốt cục thuận lợi tốt nghiệp tiểu học. Từ nay về sau, mọi người nhìn Mạt Tịch với cặp mắt khác xưa. Lên trường trung học trọng điểm, liên tục nhảy lớp, hai mươi tuổi xuất ngoại du học, thẳng đến khi hai mươi bốn tuổi trở lại thôn.

    Mặc tây trang phẳng phiu, trắng tinh, cười thân thiết giống như có thể bóp ra nước, đôi mắt chớp chớp. Cùng đứa bé lúc nào cũng chảy hai hàng nước mũi trước đây hoàn toàn không giống nhau.

     “Ơ, bây giờ Mạt Tịch đang làm việc ở đâu?”

    “Nước Mỹ.”
    “Nước Mỹ à.” một bộ dì hiểu:”Hiện tại đang làm nghề gì? Con dì bây giờ đang ở thị trấn làm tài xế cho cục trưởng cục kế toán. “

    Mấy năm không thấy, Lão Kiểm càng cười càng giống như cây hoa cúc. Mạt Tịch nghĩ thầm nhưng trên miệng lại khiêm tốn:”Bây giờ là người điều khiển phi thuyền vũ trụ.”

    “…” Cô cô bà bà vây quanh Mạt Tịch, bác gái, cậu hai, bà ngoại biểu hiện xa cách ba nghìn dặm hoặc là đến xem hay không đến xem náo nhiệt lúc này đều trầm mặc

    “Ha ha ha, Mạt Tịch cháu xem phim khoa học viễn tưởng nhiều quá rồi ha ha. Có thể đi xem cái gì được gọi là ‘Bác sĩ tâm lý’ chiếu trên ti vi.” Cây hoa cúc càng cười xán lạn.

    Thoạt nhìn, chính mình rời đi lâu như vậy chỗ này vẫn không thay đổi. Mạt Tịch cũng không tức giận chỉ là cười cho qua.

    …

    Kết thúc hồi tưởng. Mạt Tịch ngồi trong phi thuyền vũ trụ đè xuống huyệt thái dương uống hết nước trong bình, trên dụng củ kiểm tra đo lường chậm rãi tới gần không ngừng lóe lên ánh sáng màu đỏ.

    “Số hiệu TM74 Mạt Tịch, còn có ở đó hay không? Hãy trả lời tôi. “

    Tiếp tục uống nước.

    “Mau trả lời! “

    Không nhìn.

    “Mẹ nó, Mạt Tịch mày tinh trung lên nào à! Lão tử biết mày ở đó! Nhanh trả lời cho tôi! Lão tử là lãnh đạo trực tiếp của mày, mau báo cáo tình hướng bên kia của mày! !” Có thể tưởng tượng được người nào đó đang ở trước đài quan sát nước miếng bắn tứ tung trên màn hình.

    “Đang uống nước. “

    “Còn có tâm tình uống nước? ! Nhanh báo cáo cho tôi! ” Nếu trở về nhất định phải nói cho hắn biết, công lực sư tử rống lại tăng lên rồi.

    “Có mưa thiên thạch từ phía trước đang lại đây. ” Nghĩ lí do thoái thác: “Cho nên tôi nói muốn đổi một số hiệu. Tên gì mà ‘TM 74’ – ‘Mẹ nó đi tìm chết’. Không ngoài ý muốn tôi và phi thuyền lần này thật sự đi tìm chết. “

    “Ngọa tào [1]! Như vậy mà mày còn có tâm tình uống nước! Tại sao mày không trở về đi uống sữa mẹ ngươi luôn đi! “

[1] Ngọa tào khi dùng trong trường hợp có ý chửi rủa thì đó là một cách chơi chữ đồng âm ~ Ngã thảo : đồ rác rưởi.

Nói chung nó chỉ là một câu buột miệng để chửi rủa thôi, có thể hiểu nó như Ngã kháo (mẹ kiếp gì gì đó…)

    “Xin lỗi, cậu quên là tôi không có mẹ — ti –” Tất cả tín hiệu đều bị cắt, tổng bộ vũ trụ hàng không nước Mỹ mất liên lạc với phi thuyền liên minh vũ trụ.

    Phi thuyền bị thiên thạch đánh trúng nên đã nổ tung, trong nháy mắt giống như pháo hoa đẹp nhất sau đó tản ra.

    Thật đẹp, sau đó rơi vào trong bóng tối vô tận…

    “Mạt Tịch! Mày không được chết! ! ! ” Toàn bộ bộ phận tin tức hàng không vũ trụ chỉ còn lại tiếng sư tử rống, cùng với những người lính đang cởi mũ mặc niệm…

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này