Chương 2: Nợ tiền, bị đuổi ra khỏi cửa

Editor: Trục Nguyệt
Bàn về mấy chuyện quỷ quái thần linh, Mạt Tịch đều hiểu biết được một chút.
Người phương Đông chết phải đi diêm vương điện, qua cầu nại hà uống Mạnh bà thang; người phương Tây chết thì đi gặp thượng đế, giá chữ thập xét xử và phán quyết tội ác. Lẽ nào là bởi vì mình Đông, Tây đều không tin, cho nên rơi vào tình trạng hiện tại này?
Trong gương là một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, mắt tròn, lông mi thật dài, rất khả ái. Nhưng có khả ái hơn đi nữa thì cũng không phải là cậu a! Khuôn mặt thanh tú khả ái biểu tình nghiêm túc, cơ thể căng cứng, trên trán còn có gân xanh khả nghi.
Dung mạo và biểu tình quá không phù hợp, gương mặt này căn bản cũng không phải là cậu! !
Nâng cằm, nâng theo; chớp mắt, chớp theo; chu cái miệng đáng yêu… Thật sự làm bộ đáng yêu rồi! ! Mạt Tịch tim đập rộn lên, giống như chạy xong 5000m kịch liệt lên xuống.
“Tôi nói” Tốt, thanh âm trong suốt thật sự không phải là của mình.
“Ba, bang!!” Nắm tay dùng sức đập về phía cái gương, máu tươi chảy ra theo thủy tinh rơi xuống. Trên tay truyền đến đau đớn nói cho cậu biết, cậu không nghĩ sai.
Thiếu niên trong kính chính là cậu, thân thể này bây giờ là cậu, biết đau đớn.
“Tích tích tích.” Tên cạnh cái gương đột nhiên bắn ra một loại hộp nhỏ. Một người máy mặc quần áo quý ông to bằng bàn tay, cúi đầu 90 độ với Mạt Tịch: “Chủ nhân, tay của ngài chịu phải vết thương cường độ thấp, xin cho tôi vì ngài chữa trị.”
Quả là rất đau. Đừng có hiểu lầm Mạt Tịch có cái khuynh hướng tự ngược gì, người bình thường chỉ cần phát hiện mình hẳn đã chết nhưng lại không chết, còn đổi xác với một người khác, đều sẽ muốn xác nhận một chút chuyện này có phải là đang nằm mơ hay không.
Không biết nên cười, hay nên khóc. Cười là chính mình may mắn không chết, khóc là dường như đến phải một địa phương kỳ quái. Cậu thề, cho dù là vừa rồi thoáng nhìn, cậu cũng biết vài thứ kia tuyệt không ở trên Trái Đất! Chí ít không phải thời đại cậu đã sinh sống kia!
“Hiện tại là thời đại gì.” Mạt Tịch thuận miệng hỏi, cậu hiện tại cần phải tỉnh táo lại.
” Liên minh vũ trụ lịch niên năm 1020.”  (‘https://aries2003.wordpress.com’)
Đây là cái quỷ gì, cậu thẳng thắn hỏi trực tiếp một chút: “Trái Đất ở đâu?”
“Đó là thứ gì?”
“…  ” Tốt thật, ngay cả Trái Đất cũng không biết, cậu rốt cuộc xuyên đến địa phương xa xôi chim không đẻ trứng. Trên gương mặt không chút thay đổi không hề thương tâm mà tương phản, khuôn mặt thanh tú khả ái cười đến dữ tợn.
“Chủ nhân, có chuyện muốn hồi báo với ngài một chút. Ngài đã khất nợ* 5 vạn nguyên tiền phòng liên minh vũ trụ, nếu như buổi trưa hôm nay trước hai giờ không trả hết nợ mà nói, ngài sẽ bị đuổi ra khỏi phòng.”
*: nợ dai
“… Mấy giờ rồi?   ”
“Một giờ năm mươi phút, ngài còn mười phút để trả nợ, hoặc là thu dọn đồ đạc.” Người máy nhỏ ăn mặc thân sĩ bắt đầu tính thời gian, chứng kiến chủ nhân trở nên kỳ quái cứng ngắc một phút sau đó xông ra, ở trong phòng liều mạng tìm kiếm. Ném quần áo khắp nơi, kéo ngăn tủ khắp nơi, ném đồ đạc khắp nơi…
“Tich! Đã hai giờ!” Phát ra âm thanh the thé, người máy loại nhỏ đột nhiên biến thành người máy hai thước lớn, phía dưới lăn ròng rọc. Ngay lúc Mạt Tịch còn không biết cậu phải làm gì, một nắm cổ áo Mạt Tịch, mở cửa dùng sức đem Mạt Tịch ném ra ngoài theo hình vòng cung! “Rầm!” (‘https://aries2003.wordpress.com’)
“Mạt Tịch, bởi vì cậu không dựa theo quy định Liên minh vũ trụ nộp tiền phòng, hành vi ác liệt, tội lỗi chồng chất. Chính phủ Liên minh vũ trụ thu hồi ‘Phòng cứu tế’, cậu không thể đến ở ‘Phòng cứu tế’ tiếp, trừ phi cậu có công việc.” Giọng nói nghiêm nghị giống như một chủ cho thuê nhà chanh chua.
“Rầm!” Tiếng đóng cửa.
Mẹ nó, người biến sắc mặt hắn đã thấy rất nhiều nhưng người máy biến sắc mặt hắn vẫn là lần đầu tiên thấy!
Dùng sức ném một cái va li xếp, phản ứng đầu tiên khi mình nghe nói sẽ bị đuổi ra ngoài đương nhiên là thu dọn đồ đạc, tìm xem có gì đáng tiền hay không! Cậu đoán chừng là người xuyên qua bi kịch nhất, xuyên tới chưa đến một giờ, không kịp bi thương xuân thu liền lưu lạc đầu đường!
Từng trải thất bại Mạt Tịch giơ ngón giữa về phía cái cửa đóng. (‘https://aries2003.wordpress.com’)
Kéo lại quần áo, nhắc đến va li xếp, trên cổ tay tương tự là máy chứng nhận thân phận gì đó viết tên cha của thiếu niên: Mạt Tịch. Cùng giống với tên mình. Thở dài, không phải chỉ là bắt đầu cuộc đời khổ bức máy bay chiến đấu sao, dù gì không phải là lần đầu tiên. Chỉ là…
Nhìn trên cao khắp nơi là băng chuyền, ô tô bay tới bay lui, còn có vật thể không xác định trên phía chân trời…
Trong nội tâm Mạt Tịch bắt đầu vì mình cầu xin, thần a, nguyện chúa phù hộ cho tôi. Sau hai mươi bốn năm tôi bỏ rơi ngài, tôi hy vọng ngài vẫn bao nuôi tôi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này